An Giang không cần phải khác biệt để được nhớ.
Là tỉnh đầu nguồn của miền Tây, du lịch An Giang mang đến trải nghiệm độc đáo với núi, sông và rừng tràm ngập nước, cùng sự giao thoa văn hóa hiếm thấy. Người ta nhớ đến An Giang trong các tour du lịch không chỉ vì địa danh nổi tiếng hay lễ hội rộn ràng, mà còn là nhịp sống bình dị, mảnh tình người ấm áp và sự gắn bó tự nhiên giữa nhiều cộng đồng sinh sống.
Du lịch An Giang hôm nay
Từ tháng 6/2025, theo Nghị quyết 202/2025/QH15, bản đồ hành chính Việt Nam chính thức có nhiều thay đổi. Trong đó, An Giang mở rộng địa giới, tiếp nhận thêm một phần đất giáp biên từ tỉnh Kiên Giang. Với diện tích hơn 9.800 km², An Giang hiện nằm trong nhóm các tỉnh có diện tích lớn trên cả nước, và là tỉnh rộng nhất vùng Tây Nam Bộ.

Sát nhập Kiên Giang & An Giang
Nếu bạn hỏi An Giang hôm nay khác xưa thế nào, thì câu trả lời không nằm ở những con số.
Người ở đây vẫn chào nhau bằng nụ cười, vẫn ngồi cà phê sáng trước khi ra đồng, vẫn đi chợ sớm mua nắm rau thơm, vài con cá lóc còn búng trong rổ. Những xã mới nhập về từ vùng ven sông Giang Thành, Hòn Đất cũng không xa lạ gì với giọng nói, cách sống, và cái tình người vốn đã gần gũi từ lâu. Đường ranh có đổi, nhưng khí hậu, thổ nhưỡng, nếp sinh hoạt và văn hóa từ lâu đã hòa cùng một mạch.
Cái “đậm tình” của An Giang không chỉ nằm ở con người mà còn là sự hòa hợp tự nhiên giữa phần đất mới và cũ. Sự mở rộng ấy cũng mang lại cho tỉnh một hành lang phát triển rộng hơn: thêm quỹ đất sản xuất, kết nối giao thông thuận lợi từ rừng đến đồng bằng. An Giang hôm nay rộng hơn nhưng cái chất riêng vẫn còn nằm ở sự chân tình, giản dị.
Giữa đồng bằng, An Giang mang dáng núi sông riêng biệt
Nằm giữa đồng bằng sông Cửu Long, nhưng An Giang không “phẳng lì” như nhiều người tưởng. Trên vùng đất này, núi và sông, rừng tồn tại song song, góp phần tạo nên một dáng vẻ hiếm có giữa miền Tây chủ yếu là ruộng đồng và sông rạch.

Dãy núi Thất Sơn (Nguồn: Internet)
Dãy Thất Sơn hay còn gọi là Bảy Núi là điểm nhấn địa hình rõ rệt nhất. Từ Tịnh Biên đến Tri Tôn, những cái tên như Núi Cấm, Núi Dài, Núi Sam… không chỉ hiện diện trong địa lý mà còn in sâu trong đời sống tinh thần của người dân. Núi in bóng dài trên cánh đồng mỗi buổi chiều và trở thành điểm linh thiêng trong đời sống tín ngưỡng của người dân.
Không ít người lớn lên ở An Giang nhớ rõ từng con dốc nhỏ, từng lối mòn quanh núi, nơi ngày thường là đường chở củi, cuối tuần trở thành đường lên chùa. Người từ nơi khác đến, đôi khi bất ngờ khi thấy giữa ruộng lúa và vườn thốt nốt lại có núi hiện ra ngay trước mắt vừa gần, vừa tự nhiên, không gắng gượng.
Không chỉ có núi, An Giang còn là nơi sông Hậu chia dòng, tạo nên nhiều nhánh lớn nhỏ. Những tuyến kênh đào từ thời khẩn hoang vẫn còn giữ vai trò quan trọng đến nay. Không chỉ là đường thủy, mà còn là nguồn sống. Dọc sông, làng mạc hình thành theo thế nước, cây cối mọc chen bên bờ, ghe xuồng đi lại quen thuộc như xe máy trên đường bộ.

Chợ nổi Châu Đốc – An Giang (Nguồn: Internet)
Mùa nước nổi, đồng ruộng ngập trắng nhưng không hoang vắng. Đó là mùa sinh kế của hàng nghìn người giăng lưới, đặt lọp, hái bông điên điển. Mùa khô, nước rút, phù sa để lại đất mới ruộng lúa lại xanh mướt, cá lòng tong cá rô theo mương trở về. Tất cả tạo nên một vòng tuần hoàn mà người dân sống nương theo đó.

Mùa nước nổi (Nguồn: Internet)
Vùng đất này có đủ sông, đủ núi và cả đồng bằng, những điều đặc biệt là tất cả các yếu tố ấy không tách rời nhau. Cái cách mà thốt nốt mọc bên ruộng, hay núi hiện ra giữa mảnh đất trồng rau đều cho thấy: ở An Giang, địa hình không phải thứ để nhìn, mà là thứ người ta sống cùng. Tự nhiên và con người gắn với nhau từ lâu mà không cần lý giải.
Du lịch An Giang: Văn hoá giao thoa nhiều nếp sống
An Giang là nơi hội tụ của nhiều cộng đồng dân cư khác nhau, điều không còn xa lạ với người từng đi qua vùng đất này. Từ đồng bằng đến biên giới, đâu đâu cũng thấy dấu vết của sự hòa hợp: mái chùa Khmer, thánh đường Hồi giáo của người Chăm, quán ăn người Hoa, và những buổi lễ dân gian của người Kinh.

Thánh đường Hồi Giáo người Chăm (Nguồn: Internet)
Ở vùng biên giới Tịnh Biên, Tri Tôn, người Khmer dựng chùa, sơn mái màu vàng rực. Trên bờ kênh ở Châu Phong, bà con Chăm vẫn đội khăn, nói tiếng mẹ đẻ, theo đạo Hồi và dệt vải bằng tay. Người Kinh thì đi chùa, lễ miếu Bà, nấu ăn bằng nước mắm, ăn rằm tháng Giêng. Người Hoa mang theo tập quán buôn bán, tiệm thuốc bắc, gánh bún cá xứ lạ đã quen vị.

Chùa Khmer tại An Giang (Nguồn: Internet)
Mỗi nhóm cộng đồng giữ nếp riêng, nhưng không rào chắn. Trẻ con chơi chung, lớn lên học chung, rồi đến khi trưởng thành thì chia sẻ với nhau từng sạp hàng ngoài chợ, từng mảnh đất canh tác, thậm chí là từng mâm cơm ngày giỗ.
Không khẩu hiệu về “đa dạng văn hóa”, không cần lời kêu gọi “hòa nhập”, sự giao thoa ở An Giang diễn ra tự nhiên và lặng lẽ. Điều giữ cho mọi thứ được dung hòa không phải luật lệ, mà là sự tôn trọng và thói quen sống tử tế với nhau.
Ở những nơi mà các nền văn hóa thường bị đặt cạnh nhau để so sánh, thì ở An Giang, chúng đơn giản là tồn tại cùng lúc – như nhiều giọng nói cùng vang lên trong một khu chợ, không át nhau mà bổ sung cho nhau.
Du lịch An Giang: Ẩm thực giữ chân thực khách
Ẩm thực nơi đây không “màu mè”, nhưng có cách riêng để chạm vào ký ức người ăn. Không chỉ vì mùi vị đậm đà, mà vì mỗi món ăn đề gắn với một vùng đất cụ thể. Mắm thì phải nhắc đến mắm Châu Đốc, bún cá phải có rau nhút đồng Tri Tôn, bánh bò thốt nốt, cơm tấm Long Xuyên thì không đâu khác ngoài vùng núi.
Người An Giang ăn theo mùa, theo chợ. Mùa nước nổi là thời của cá linh, bông điên điển, rau rừng, chuột đồng. Mùa khô, người ta quay về với những món kho, món nướng, bánh trái tự làm trong xóm nhỏ. Không cần bài bản, bữa cơm nào cũng đầy đủ cá, rau, mắm, và thường kèm theo một chén nước chấm “tự pha” chẳng ai giống ai, nhưng ai cũng ngon.

Lẩu mắm An Giang (Nguồn: Internet)
Điều đặc biệt là, món ăn nơi đây không chỉ mang hương vị, mà còn mang tính cách: thật thà, không cầu kỳ, nhưng đủ làm no lòng. Bạn có thể ăn một tô bún mắm ở Châu Đốc, chỉ đơn giản là tô bún nhưng vị mắm thơm, rau sống tươi, nước lèo ngon lại khiến bạn nhớ về An Giang chân tình.
Du lịch An Giang: Những địa danh lay động lòng người
Nếu bạn từng nghe qua cái tên Núi Sam, Châu Đốc, rừng Tràm Trà Sư, hồ Tà Pạ, đều là những địa danh gắn liền với hình ảnh An Giang. Có nơi nổi tiếng nhờ cảnh đẹp, có nơi là điểm hành hương, có nơi là ký ức tuổi thơ của người sống xa quê. Dù quen tên nhưng mỗi lần trở lại vẫn khiến người ta thấy gần và xúc động như lần đầu.
Châu Đốc là một ví dụ rõ nhất. Từng là đô thị biên giới quan trọng từ thời Pháp thuộc, nơi đây giờ không chỉ là trung tâm kinh tế phía Tây của tỉnh mà còn là điểm hành hương lớn. Vía Bà Chúa Xứ núi Sam mỗi năm thu hút hàng triệu lượt người đến lễ. Nhưng Châu Đốc không chỉ có lễ hội. Những buổi sáng sương mù nhẹ phủ trên sông Hậu, những chiếc ghe bán bún cá, mắm chưng chạy chầm chậm giữa dòng mới là thứ giữ chân người ta lâu hơn.

Chùa Châu Đốc (Nguồn: Internet)
Ở Tri Tôn, hồ Tà Pạ nằm gọn giữa núi đồi và ruộng thốt nốt, nước trong đến mức soi được mây. Không cần dịch vụ, không ồn ào quảng bá, nơi này vẫn là điểm đến tự nhiên của những ai muốn tìm một khoảng lặng, nơi thiên nhiên chưa bị thay đổi quá nhiều.

Cây thốt nốt (Nguồn: Internet)
Hay như rừng Tràm Trà Sư mùa nước nổi, nước lên đến tận gốc cây tạo thành khung cảnh tưởng như trong tranh. Nhưng nếu bạn đi cùng người địa phương, họ sẽ chỉ thêm cho bạn thấy: tổ chim làm ở đâu, loài cây nào mọc vào tháng mấy, rắn nước đi theo đường nào. Cảnh vật không chỉ để ngắm, mà là một phần đời sống thật của người sống quanh đó.

Rừng tràm Trà Sư (Nguồn: Internet)
Ngay cả những cái tên rất đỗi quen thuộc như Long Xuyên, Tân Châu, Chợ Mới, mỗi địa danh là một lớp thời gian chồng lên nhau. An Giang là vùng đáng đáng để trải nghiệm, để cảm nhận và để nhớ. Ghé đúng mùa, bạn còn được tham dự các lễ hội truyền thống, thấy nhịp sống và văn hóa vùng đất này sinh động hơn. An Giang không cần phải khác biệt để được nhớ, chỉ cần là chính nó, đã đủ làm người ta muốn quay lại.